Showing posts with label song. Show all posts
Showing posts with label song. Show all posts

Monday, April 13, 2015

TQ: Bị 17 bạn gái vạch mặt, “sở khanh” nhờ cảnh sát bảo vệ

Chàng trai nhắn nhủ với 17 cô gái: “Xin đừng trách anh. Tất cả các em đều là vợ anh”.
Hồi cuối tuần vừa rồi, anh chàng “sở khanh” nổi tiếng trên cộng đồng mạng Trung Quốc hồi tuần trước sau khi 17 bạn gái cùng lúc đến thăm anh ta tại bệnh viện đã phải nhờ đến cảnh sát hộ tống để ra viện vì sợ bị trả thù.
Anh chàng họ Nguyên này phải nhập viện sau khi bị tai nạn ô tô vào hôm 24/3. Khi bác sĩ liên hệ với người thân của anh ta để thông báo về vụ tai nạn, ít nhất 17 cô người yêu đã lũ lượt kéo tới bệnh viện để thăm anh này và vạch trần bộ mặt họ Sở của anh ta.
Anh chàng "sở khanh" họ Nguyên
Các cô gái nhanh chóng nhận ra rằng mình đến bệnh viện để thăm cùng một anh chàng, đồng thời cũng phát hiện ra anh ta đã lợi dụng các cô và lấy của các cô rất nhiều tiền.
Những cô gái này kể với các phóng viên rằng họ đã cho anh chàng họ Nguyên vay khoảng 500.000 nhân dân tệ, nhưng chưa được trả một xu nào. Phần lớn những phụ nữ này đã hẹn hò với anh ta từ 3 tháng tới 9 năm, và người trẻ nhất mới 21 tuổi, trong khi người lớn tuổi nhất là 40 tuổi.
Nguyên đã kết hôn với một người trong số họ nhưng lại có con với một cô gái khác. Tất cả những phụ nữ bị Nguyên lừa tình và lừa tiền này cho biết họ đã làm đơn tố cáo với cảnh sát để tìm cách lấy lại tiền của mình.

Nguyên và một cô gái bị anh ta lừa tình, gạt tiền
Hồi cuối tuần vừa rồi, vì lo lắng cho sự an toàn của con trai, mẹ của Nguyên đã phải lên bệnh viện để đưa con mình trở về quê nhà ở Phúc Lâm, mặc dù các bác sĩ khuyên anh ta nên nằm điều trị thêm một thời gian nữa.
Để cho chắc ăn, Nguyên đã nhờ tới cảnh sát hộ tống mình trên đường trở về quê. Trước khi ra viện, anh ta thậm chí còn ôm một người phụ nữ và nói: “Xin đừng trách anh. Tất cả các em đều là vợ anh”.
Theo tờ Bưu điện Hoa Nam Buổi sáng của Hong Kong, có nhiều cô gái là nạn nhân trong trò “bắt cá nhiều tay” của Nguyên, nhưng họ không chịu đứng ra công khai tố cáo anh ta.`

Friday, December 26, 2014

Cuộc sống hạnh phúc của người đàn ông và “vợ nhặt”

45 năm chung sống với nhau hạnh phúc, chuyện tình của ông Nguyễn Văn Thành (78 tuổi) và người “vợ nhặt” Nguyễn Thị Thủy (76 tuổi) trên một con thuyền nhỏ ở ven sông Hồng khiến nhiều người xúc động và ngưỡng mộ.
Ông Nguyễn Văn Thành (78 tuổi) sinh ra trong gia đình nghèo đông anh em ở xứ Mường thuộc huyện Cẩm Thủy, tỉnh Thanh Hóa. Còn vợ là bà Nguyễn Thị Thủy (76 tuổi) quê Thái Bình. Ông Thành kể, bà Thủy là người mà ông gặp trên đường rồi bảo về sống cùng. “Hôm đó, khi tôi trên đường đi bán ốc về thì tôi gặp bà ấy. Sau khi hỏi han thì biết người đó tên là Thủy, quê ở Thái Bình và cũng có hoàn cảnh như tôi. Chẳng kịp suy nghĩ, tôi nhìn thẳng vào mắt Thủy và bảo: “Hay là bà về ở cùng với tôi”. Nghe thấy tôi “tỏ tình”, bà ấy đứng đơ người một lúc rồi bật khóc. Từ đó chúng tôi thành vợ thành chồng…”.
Bà Thủy bảo: “Chúng tôi ở với nhau 45 năm rồi, ngày nào cũng vui, cũng cười ha hả".“Con cái không có, người thân không có, ruộng vườn, nghề nghiệp không có nên chúng tôi phải dựa vào nhau mà sống. Lúc trẻ thì mò cua, bắt ốc, giờ già rồi, cua ốc cũng hết nên mấy chục năm nay, chúng tôi đi nhặt vỏ chai rồi bán tiền đong gạo”, ông Thành nói.
Hai vợ chồng ông Thành và bà Thủy sống với nhau trên chiếc thuyền nhỏ ở ven sông Hồng, cách chân cầu Long Biên mấy chục mét. Cuộc sống tuy nghèo khổ, nhưng hai ông bà rất yêu thương yêu nhau.
Chúng tôi sợ có chửa lắm nên tôi ngủ dưới thuyền, ông ấy ngủ trên bờ, bà Thủy cười nói."Chúng tôi sợ có chửa lắm nên tôi ngủ dưới thuyền, còn ông ấy ngủ trên bờ", bà Thủy cười bảo.

Để ghi nhớ ngày gặp và lấy vợ ông Thành xăm lên cánh tay trái ngày 26-9-69 - Là ngày mà ông bà gặp nhau, nên vợ, nên chồng.
Mấy năm qua, bà Thủy bị bệnh khớp, không đi lại được nên mọi thứ trông cậy vào mỗi ông Thành. “Mấy chục năm ở đây, tôi cũng vớt bao nhiêu xác chết rồi báo cho chính quyền. Cách đây mấy hôm, có một trường hợp nhảy cầu tự tử, tôi cũng bơi ra cứu đưa vào bờ rồi hô hấp nhân tạo cho sống lại. Chúng tôi nghèo nhưng chưa trộm cắp, lấy vặt ai cái gì".
Trong nhà cái gì quý giá nhất cũng do người khác cho mà có. Từ con chó cho đến chiếc xe đạp...
Đây là những bài thơ mà ông Thành làm tặng bà Thủy ngày xưa. Chúng được ông treo lên vách của chiếc thuyền.
Bà Thủy nghiện thuốc lào và thích uống bia. "Giờ tôi không ăn được mấy, có thì ngày làm vài chai bia thôi"
Khóm rau bà trồng ở ven sông để "Tết bán lấy ít tiền đong gạo"
Sắp tới khu vực này giải phóng để làm cầu Long Biên nên ông bà cất tạm cái lều trên bãi bồi. Nhưng do chưa có tiền nên mới được cái sàn. "Giờ xong cái lều cũng mất mấy triệu, nhưng mà chưa kiếm đâu ra", ông Thành than thở.
Theo Quang Khánh (Giadinh.net.vn)

Wednesday, October 22, 2014

40 bài học cuộc sống cần cho mọi lứa tuổi

Regina Brett viết những bài học cuộc sống này vào đêm trước ngày sinh nhật lần thứ 45 của cô sau khi được chẩn đoán ung thư vú.
Những đúc kết đã "chạm" đến tâm trí người đọc bất kể tuổi tác.
1. Cuộc sống vốn không công bằng, nhưng nó vẫn còn tốt chán.
2. Dừng những nghi ngờ, hãy thực hiện từng bước nhỏ trong kế hoạch dài bạn đã vạch ra.
3. Cuộc đời quá ngắn để lãng phí thời gian ghét bỏ ai đó.
4. Bản thân đừng quá lo lắng hay nghiêm trọng hóa vấn đề, chẳng ai quan tâm như bạn lo sợ đâu.
Tận hưởng cuộc sống đến từng phút giây, từng hơi thở. Ảnh: Business Insider.
5. Trả hết thẻ tín dụng của bạn mỗi tháng.
6. Bạn không cần phải thắng trong mọi lý luận, tranh cãi. Chấp nhận thua trong một cuộc lý luận chẳng chết ai cả, đôi khi lại cứu một mối quan hệ.
7. Hãy khóc với một ai đó, điều này giúp hồi phục nhanh hơn là khóc một mình.
8. Tiết kiệm cho khoảng thời gian hưu trí ngay từ tháng lương đầu tiên bạn nhận được, điều này không sớm lắm đâu.
9. Khi nói đến chocolate, sự kháng cự là vô ích. Thỉnh thoảng hãy tự thưởng một thanh kẹo ngọt ngào, đọc một cuốn sách trong căn phòng ấm khi bên ngoài trời đang mưa. Tại sao không?
10. Hãy làm hòa với quá khứ của bạn, đừng để nó in dấu lên cuộc sống hiện tại và tương lai. Bạn khó mà tưởng tượng được tác động của sự nuối tiếc quá khứ sẽ làm khổ sở và cản đường bạn đến thế nào. Chuyện gì của quá khứ hãy để nó ngủ yên.
11. Sẽ ổn thôi nếu bạn để những đứa con thấy bạn khóc. Ai cũng có những phút yếu lòng.
12. Đừng so sánh cuộc sống của bạn với bất cứ ai. Bạn không biết tất cả cuộc hành trình và những cái giá của họ đâu.
13. Nếu mối quan hệ có một bí mật không thể tiết lộ, hãy xem xét lại thật thấu đáo.
14. Cuộc sống quá ngắn cho các mối quan hệ chỉ dựa vào sự thương hại, hãy đối đáp với nhau bằng tấm chân tình.
15. Bạn luôn có thể có bất cứ thứ gì mình muốn trong tương lai, thông qua hành động của hôm nay. Muốn đi du học, hãy trau dồi ngoại ngữ từ hôm nay.
Môi trường bên ngoài luôn tuyệt vời, đừng suốt ngày ở trong phòng, ngồi với chiếc máy tính. Ảnh: Business Insider.
16. Công việc của một nhà văn là viết. Nếu bạn muốn trở thành nhà văn, không cách nào khác là phải viết.
17. Không bao giờ là quá muộn để có cuộc sống hạnh phúc, điều này hoàn toàn tùy thuộc vào bản thân bạn.
18. Thắp sáng những ngọn nến cho căn phòng lãng mạn, sử dụng các tờ giấy đẹp, mặc đồ lót ưa thích. Không dành nó cho một dịp đặc biệt nào. Ngày hôm nay chính là một ngày đặc biệt.
19. Chuẩn bị mọi thứ chu đáo nhất có thể, sau đó theo dòng chảy.
20. Bộ phận sinh dục quan trọng nhất là não.
21. Không một ai chịu trách nhiệm về hạnh phúc của bạn ngoài chính bạn.
22. Tha thứ cho tất cả mọi người, tất cả mọi thứ.
23. Những gì người khác nghĩ về bạn không phải là việc của bạn.
24. Thời gian chữa lành hầu hết mọi vết thương.
25. Dù tình huống hiện tại có tốt hay tệ, hãy yên tâm rồi nó sẽ thay đổi.
26. Công việc của bạn sẽ không chăm sóc bạn khi ốm đau. Những người bạn sẽ làm việc này, giữ liên lạc và quan tâm đến họ.
27.  Tin vào phép lạ.
28. Những điều không thể hạ gục bạn sẽ làm bạn mạnh mẽ hơn.
29. Những đứa con của bạn chỉ có một thời thơ ấu, hãy làm cho thời thơ ấu duy nhất ấy thật đáng nhớ.
30. Hãy ra ngoài mỗi ngày, phép lạ đang chờ đợi bạn ở mọi nơi.
31. Đừng kiểm toán hay kiểm kê cuộc sống, bắt lấy nó và sống trọn vẹn từng phút giây của hiện tại.
32. Loại bỏ tất cả những gì không lợi ích, không đẹp và không vui vẻ. Đây là cuộc sống của bạn kia mà.
33. Tất cả những gì thực sự quan trọng sau cùng là tình yêu thương.
34. Điều tốt nhất vẫn chưa đến.
35. Nếu không yêu cầu, bạn sẽ chẳng bao giờ nhận được.
36. Làm việc năng suất chứ đừng làm việc kéo dài thời gian trì trệ để chờ cuối tháng nhận lương.
37. Hãy hít thở sâu, nó làm dịu tâm trí bạn đến không ngờ.
38. Trao đổi các vấn đề với nhau, mọi người cũng có những vấn đề của họ, hãy giúp họ nhìn ra vì bạn là người đứng bên ngoài, dễ nhận thấy. Rồi tương tự họ sẽ giúp bạn nhận ra vấn đề của mình.
39. Những cơ hội mới, những người bạn, người yêu tiềm năng luôn ở bên ngoài vòng an toàn của bạn.
40.  Cuộc sống này có những ràng buộc đôi khi khó chịu, nhưng mỗi ngày sống vẫn là một món quà kỳ diệu.

Khánh Ly (Theo Business Insider)
Biên soạn lại bởi VNTimes24h

Thursday, October 16, 2014

[Clip ý nghĩa] - Niềm vui chỉ đến khi ta biết quan tâm

Niềm vui luôn bắt đầu khi ta biết chia sẻ. Chính bạn là người mang đến tiếng cười mỗi ngày bằng cách dành lời quan tâm cho những người lặng lẽ mang cho ta niềm vui. Hôm nay bạn muốn dành lời quan tâm cho ai?





Thursday, September 18, 2014

20 BỨC HÌNH GIÚP BẠN NHẬN RA NHỮNG TRIẾT LÝ NHÂN SINH CỦA CUỘC ĐỜI


Dưới đây là 20 bức hình khá độc đáo nói lên những khía cạnh của cuộc sống mà chúng ta đang tồn tại, cùng với một tâm trí sáng suốt và một sự thấu hiểu, giúp ta tránh sa vào những sai lầm trong vòng xoáy của cuộc đời, không phải chịu báo ứng, tránh khỏi việc không cẩn thận mà phải đóng vai những nhân vật trong bức họa..



1. Theo chỉ dẫn của người khác, mù quáng mà bước về phía trước, có thể bước tiếp theo bạn sẽ ngã xuống, cú ngã này sẽ rất đau đớn đó.

Vậy bạn nên: Trở thành người chỉ dẫn, bạn phải là người khổng lồ để ra lệnh, kẻ khác phải bước tới dù trước mặt hiểm nguy.



2. Đằng sau mỗi một nụ cười, là điều gì ẩn dấu phía sau? Lẽ nào chẳng có một tình bạn chân thực, mà chỉ có sự vĩnh hằng của lợi ích?

Vậy bạn nên: Sống tốt, sống đẹp bởi vì nham hiểm và giả dối sẽ gặp giả dối và nham hiểm.



3. Rất nhiều người chỉ dựa vào khuôn mặt để sống, mà không biết rằng họ sớm đã sống tạm bợ vật vờ như cái xác chết khô

Vậy bạn nên: Bỏ qua định kiến chỉ đánh giá con người vội vàng qua bề ngoài, chẳng phải có 1 triết lý khác kinh điển khác từ ngàn xưa
"họa hổ họa bì nan họa cốt tri nhân tri diện bất tri tâm" , Vẽ cọp vẽ da, vẽ xương khó vẽ, Biết người biết mặt không biết được lòng.



4. Người phụ nữ luôn dựa vào đàn ông cuối cùng sẽ bị gục ngã, cho nên, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.

Vậy bạn nên: Chủ động cho chính mình phòng khi không dựa dẫm được, nếu dựa được lúc nào thì cứ dựa, làm phụ nữ không cần quá cứng cỏi, nhớ rằng đã chọn phải chọn người tốt để dựa, chỗ đã tốt dựa càng lâu càng ổn. Nhưng đừng ảo tưởng nó là vĩnh cửu. Bạn tìm kiếm sự che chở chứ không tìm kiếm sự bao bọc.



5. Một kẻ địch thành thực, còn hơn một người bạn giả dối

Vậy bạn nên: Nhìn trước nhìn sau, đừng kể lể dài dòng nếu chưa nhìn thấy người nghe đang có cái gì trong tay.



6. Nhân sinh như một vũ đài, chưa tới màn chào cảm tạ khán giả, bạn vĩnh viễn không biết được mình diễn hay tới đâu

Vậy bạn nên: Hiểu rõ từng chặng của hành trình và đích đến. Cố diễn tốt từng phần, tốt phần nào nhận hoa phần đó, nhưng đừng tự đắc ý, nụ cười cuối cùng mới là nụ cười chiến thắng.



7. Đàn ông bị trói buộc mất tự do, phụ nữ càng đối tốt với anh ta, anh ta lại càng chán ghét và cảm thấy phiền phức

Vậy bạn nên: Nếu bạn là phụ nữ hãy nhớ đừng bao giờ cho đàn ông cảm giác thỏa mãn, phải giống như là "chút mây chút nắng hững hờ"



8. Người gọt dũa các góc đi rất nhanh, nhưng khi xuống dốc thì sẽ còn lăn được rất xa

Vậy bạn nên: Hiểu rõ rằng đừng làm việc nặng nhọc, hãy làm việc thông minh. Nhưng thông minh quá cũng sẽ lạc lõng và tách biệt



9. Điều đáng sợ không phải là người thực sự xấu, mà là người tốt giả tạo

Vậy bạn nên: Tránh những người đạo đức giả, bạn không thể lường rằng họ rót cho bạn cốc nước để đã khát nhưng thuốc độc còn nguy hiểm hơn cơn khát



10. Thầy giáo nói, xuất phát điểm của mỗi một người là như nhau, sau khi xem xong bức họa này, rốt cuộc tôi cũng đã minh bạch !

Vậy bạn nên: Hiểu rằng cuộc sống vốn dĩ không công bằng, ngay cả sự bình đẳng nếu có cũng chỉ tương đối. Đừng bon chen nếu không đủ nguồn lực



11. Khi bạn đang tính kế với người khác, có thể cũng có ai đó đang tính kế với bạn

Vậy bạn nên: Tìm hiểu kỹ khi xác định chỗ ẩn nấp, chẳng có nơi ẩn nấp nào an toàn tuyệt đối. Tốt nhất là sống sao không cần ẩn nấp



12. Khi xây dựng ánh sáng cho bản thân, bạn có thể tránh được sự hãm hại của người khác trong bóng tối không?

Vậy bạn nên: Hiểu rằng, yêu thương cũng có nghịch lý, hạnh phúc như tấm chăn hẹp, kéo người này đủ thì người kia thiếu. Bạn phải tranh đấu nhưng đừng quá tham lam. Bạn không thể hưởng hết ánh sáng cũng không thể dồn hết bóng tối cho người khác. Hãy vừa đủ.



13. Đừng kỳ vọng có bao nhiêu người đối xử tốt với bạn. Kỳ thực, nhiều lúc mọi người luôn lãnh đạm vô tình, họ coi các sự việc khác đều không liên quan tới mình

Vậy bạn nên: Biết cuộc sống này quá phức tạp, bạn hùa theo đám đông cũng có thể chết, bỏ đám đông cũng dễ chết. Vậy thì hãy có 1 nhóm vừa đủ với mình, như gia đỉnh, như những người bạn thân thực sự, những người tri kỷ. Đừng hùa theo đám đông hết mình, cũng đừng đơn độc 1 mình.



14. Cung Thiên Bình đợi một tình yêu cân bằng, bạn phát hiện rằng nó gần như một cái thập tự giá!

Vậy bạn nên: Hiểu rằng tình yêu bay bổng và sự công bằng chỉ có ở trên mây mà thôi. Bạn hãy trở lại mặt đất, nếu đã yêu phải chấp nhận cả những bất công trong tình yêu



15. Mỗi người đều có hàng trăm nghìn dáng vẻ, muốn nhìn thấu một con người, quả thực rất khó.

Vậy bạn nên: Hiểu rằng kiếp nhân sinh đầy biến động như dòng nước chẳng có hình dạng nào cả, người ta hay chính bạn có thể là đang thay đổi ,cũng có thể là đang trở thành chính mình. Phải học cách chấp nhận và thích nghi với sự thay đổi.




16. Có những lúc biểu hiện ẩn giấu dưới sự ngon ngọt ( như quả táo) là xấu xa và hiểm ác

Vậy bạn nên : Xác định rằng: bạn có 1 ước mơ thì cũng có người phá giấc mơ của bạn, muốn làm công chúa thì có ngày ăn phải táo độc. Muốn tìm hoàng tử thì phải hôn hàng trăm con ếch. Nhưng không phải ai ăn táo độc và hôn ếch cũng là công chúa, đừng ảo tưởng.



17. Các bạn đã cắt bỏ đôi cánh của tôi, vậy mà hiện tại lại muốn tôi bay cao
Vậy bạn nên: Làm 1 người cha người mẹ biết lắng nghe và thấu hiểu, đôi lúc đôi cánh đã có ở trong ước mơ của những đứa trẻ, đừng áp đặt suy nghĩ của mình để rồi huyễn hoặc mình đang muốn tốt cho chúng,



18. Tôi ôm đống gạch chứ không ôm bạn, bởi vì khi hạ đống gạch xuống thì tôi không biết lấy gì để nuôi bạn.

Vậy bạn nên: Chia sẻ với người thân, rằng bạn làm 1 việc này là vì họ, hãy trân trọng các công việc mà bạn đang làm.



19. Bạn bắt buộc phải đi về phía trước, bởi vì bạn đã không còn đường lùi nữa rồi!

Vậy bạn nên: Bước về phía trước là tất nhiên, nhưng khéo léo nhé, vì nếu vội vàng và càng tạo ra sự rung chuyển thì sự đổ vỡ còn nhanh hơn tốc độ tiến bước của bạn



20. Đằng sau một người đàn ông thành đạt, nhất định có một người phụ nữ đã âm thầm phó xuất cho anh ta mà không yêu cầu sự báo đáp; đằng sau một người phụ nữ buông thả, chắc chắn có 100 người đàn ông chiều chuộng cô ta.

Vậy bạn nên: Hiểu rằng bạn dù là nam hay nữ là thì "chính bạn" cũng là 1 cá thể hữu hạn, còn đàn ông hay phụ nữ (nói chung) quanh bạn thì rất nhiều đến mức "vô hạn". Nếu bạn cứ lấy cái hữu hạn mà so với cái vô hạn thì rút cuộc bạn cái bạn tìm thấy là sự viển vông. Vì thế hãy lựa chọn cho đúng và chung thủy với lựa chọn. Nếu bạn là 1 người phụ nữ hết mình vì 1 người đàn ông bạn chọn, cuối cùng bạn sẽ có 1 người đàn ông thành đạt. Nếu bạn là đàn ông và có 1 người phụ nữ như vậy âm thầm phó xuất thì sớm muộn bạn cũng thành đạt. Còn không như vậy thì rốt cuộc 1 là bạn là 1 cô gái buông thả hoặc không thì cũng chỉ là 1 người đàn ông cùng 100 người đàn ông khác chiều chuộng 1 cô gái buông thả và chẳng được gì.

Lời kết: Nhân thế xoay vần thế nhân vạn thái. Con người sống trong thế giới luôn chuyển động thì mỗi người một thái độ, nói đến triết lý nhân sinh là nói đến sự phổ quát, nên phải nhìn với góc nhìn rộng lớn, đừng so triết lý nhân sinh với 1 cá thể nào đó. Có nhiều điều trong bài viết phũ phàng nhưng nó thật và bạn phải suy ngẫm, phải rút ra triết lý sống cho mình. Nếu bạn thấy chút hoang mang hay lạc lõng cũng không sao, điều đấy là đôi lúc là cái giá phải trả cho sự tỉnh ngộ. Cuộc đời mênh mông như biển, bạn như con thuyền trước sóng trước gió. Nếu không có cho mình triết lý sống thì sẽ như con thuyền không đích đến không biết ngọn gió nào là đúng hướng và lạc lối giữa đại dương. Nhớ rằng đời là bể khổ còn sự minh triết là thuyền cứu mệnh.

BB Zilo

Tuesday, September 16, 2014

Blog Radio 355: Chim sẻ khóc trên nhành hoa anh đào

Hạnh phúc nhỏ nhoi, nhưng ấm áp, đó là được ở bên cạnh những người thân yêu nhất, dù có trải qua bao nhiêu gian khó, dù cuộc sống ngắn ngủi, dù đã có lúc sai lầm, cố chấp. Hạnh phúc...Và bình yên…Xung quanh tôi, những cánh anh đào vẫn rơi lả tả trong cơn gió mùa xuân...
***
-    Đây là chìa khóa cổng, nhà có ba phòng, bếp và khu vệ sinh ở phía dưới. Đã lâu không có ai ở nên hơi bụi bặm. Cô chịu khó dọn dẹp chút.

Trao cho tôi chiếc chìa có lồng một sợi dây đỏ, bà chủ nhà lại quay đi. Tiếng guốc gỗ gõ lộp cộp trên nền đường bê tông. Nhìn bà ta có chút buồn cười khi mà cố gắng di chuyển nhanh trong bộ kimono và đôi dép đó.

Ở Nhật Bản đã bốn năm, tôi còn chưa một lần được mặc kimono...

Còn lại một mình tôi giữa khoảng sân trống trải. Tôi cho tay vào túi áo, liếc qua một lượt nơi từ nay trở đi sẽ là nhà mình. Căn nhà bé nhỏ xây theo kiểu truyền thống lọt thỏm giữa bốn bức tường cao ngất. Sàn gỗ thấp, những cột gỗ đã tróc lớp sơn ngoài, những tấm liếp mắt cáo cũ kĩ. Góc sân, một cây anh đào to lớn trơ trọi ngập trong tuyết trắng. Tôi bặm môi, lấy hết sức vừa quăng vừa lôi chiếc va li to sụ vào trong nhà. Cả gia tài của tôi chỉ vỏn vẹn có thế. Trong phòng, đồ đạc bày biện đơn giản đến nỗi căn phòng be bé như rộng ra thênh thang: một bàn trà, một bàn trang điểm và tủ đựng chăn, nệm, quần áo.


Cũng phải, với cái giá rẻ như cho, nơi này đã là một món quà cho tôi rồi!

Ném va li vào góc nhà, tôi ngã vật xuống sàn gỗ lạnh, thở hổn hển.Vậy là, tôi đã tới Kyoto.

Tôi đã xin được việc làm trong một xưởng may kinomo thủ công. Công việc của tôi là thêu họa tiết trên vải – một việc có thể làm tại nhà. Thời gian rảnh rỗi, tôi vẽ hoặc thêu tranh. Ngày xưa, hồi ở Tokyo, tôi có một tiệm tranh nhỏ. Khách du lịch thường hay tới chỗ tôi mua. Có đôi khi, họ đặt tôi thêu lên khăn tay trắng những họa tiết nhỏ để làm quà. Những ngày đó thật hạnh phúc! Nhưng tất cả đã chỉ còn là quá khứ.

Nhấc điện thoại, tôi bấm dòng số quen thuộc. Giờ này ở Việt Nam đang lạnh hay đang nóng? Đang mưa hay đang nắng? Còn mẹ tôi, bà thế nào rồi? Ngón tay chợt ngừng lại giữa bàn phím. Mẹ đã nói, bà không bao giờ muốn nhìn mặt tôi nữa...Không bao giờ...

Tôi cuộn người vào hai lớp chăn. Mùa đông ở Kyoto thật sự rất lạnh!


Chàng trai đó là hàng xóm của tôi. Dù chúng tôi chưa từng nói chuyện hay chào hỏi, nhưng mỗi sáng sớm và mỗi hoàng hôn, tôi đều thấy anh ta đi dạo ở phía bên kia của con đường hẹp, phủ đầy tuyết. Anh luôn đẩy theo một chiếc xe lăn. Trên đó, lọt thỏm giữa tấm chăn dày là một cô gái nhỏ, nhỏ đến nỗi tôi có cảm giác nếu bỏ chiếc chăn đó ra, cô sẽ lập tức theo cơn gió mà bay đi mất.

Ngày xưa, hồi còn ở Tokyo, hai vợ chồng tôi cũng từng có thói quen đi dạo lúc sáng sớm. Tôi vẫn nhớ nụ cười của anh khi đó. Thật ấm áp, thật ngọt ngào. Bây giờ, mỗi lần nhớ lại nét cưới đó, ánh mắt đó, nước mắt tôi thật sự vẫn không kìm được mà run rẩy chảy dài xuống cổ...

***
Chàng trai hàng xóm đến tìm tôi vào một chiều lất phất tuyết rơi. Một tay anh đặt trên xe lăn, một tay cầm ô che cho người con gái ngồi trên đó. Tôi giúp anh đẩy chiếc xe qua khoảnh sân đã dầy tuyết. Vết bánh xe hằn hai vệt thẳng lên màn tuyết mênh mông.

Chàng trai đón lấy tách trà từ tay tôi. Anh cao lớn, mắt nâu, không hẳn là đẹp trai nhưng rất ngọt ngào, dịu dàng và trầm tĩnh. Cô gái ngồi cạnh anh còn rất trẻ, trẻ lắm, chắc độ mười tám, đôi mươi. Còn anh, chắc chừng hai tám, ba mươi.

Họ là gì của nhau? Anh em? Hay người yêu?

“Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi. Cô ấy rất xinh, phải không?”

Như đọc được băn khoăn trong cái nhìn của tôi, anh lên tiếng. Giọng nói tự nhiên, pha chút hồ hởi, tự hào. Phải, cô gái ấy đẹp thật, nhưng là vẻ đẹp của hoa anh đào, nói sao nhỉ? Chẳng phải anh đào cũng rụng trước khi tàn đó sao?

Tôi có cảm giác người con gái ấy chẳng thể sống thêm được bao lâu nữa...

Anh đưa cho tôi một xấp lụa xanh. Không phải màu xanh thiên thanh. Cũng không phải màu xanh lá. Đó là một thứ màu xanh khắc khoải, đậm và trầm.

-    Anh thực sự muốn tôi thêu cái này lên bộ kimono? – Tôi ngắm nghía bức ảnh anh đưa. Đó là ảnh chụp bức tranh “Chim sẻ khóc trên nhành hoa anh đào” của họa sĩ Hokusai – nó đẹp, nhưng cho một bộ kimono thì...

-    Vợ tôi, cô ấy muốn vậy.

Tôi không nói thêm gì nữa. Bàn tay tôi đặt trên xấp lụa mịn màng. Màu xanh đậm cổ điển, màu của trời và biển lồng nhau, màu xanh của quá khứ hòa với nước mắt...

***

chim sẻ khóc
Tôi bắt tay vào thêu bức “Chim sẻ khóc trên nhành hoa anh đào”. Cửa liếp mở rộng để lấy ánh sáng mặt trời. Khoảng sân trắng tuyết bay trước mặt tôi. Gió vun vút lùa qua những nhánh anh đào trơ trụi.

Tôi thêu cành anh đào trước. Hokusai để cho những bông hoa màu hồng nhạt, nhạt đến nỗi khi nhìn ai cũng sẽ nghĩ đó là màu trắng. Khi vẽ bức tranh này, ông đã thực sự vẽ những cánh hoa trắng phớt hồng, hay ông muốn hậu thế nhìn được nỗi buồn ẩn trong biển anh đào kia?

Tôi nghĩ chắc là phương án hai. Bởi mỗi khi đặt một mũi kim thêu, tôi lại cảm nhận được một nỗi buồn sâu thẳm, thấm thía ngấm dần, ngấm dần theo mỗi đường chỉ định hình nên bức họa...

Chàng trai – Gin và cô gái – Hanako thỉnh thoảng lại sang nhìn tôi làm việc. Cô gái càng ngày càng yếu, chỉ nói được đôi câu, cô đã nhắm nghiền mắt, tựa vào thành xe, chìm vào trong giấc ngủ mệt mỏi. Nhưng lúc tỉnh táo, cô dường như không rời mắt khỏi bàn tay tôi. Theo mỗi mũi thêu, có một cái gì đó dường như lớn dần lên trong cô. Những tia sáng bắt đầu lung linh hơn trong đôi mắt bồ câu ấy.

-    Kể cho em nghe đi – một buổi chiều, sau khi đuổi chàng trai đi mua đồ ăn vặt cho ba người, cô thì thầm vẻ van nài với tôi – kể cho em nghe về chị đi, bất cứ thứ gì, chẳng hạn, chị có người yêu chưa?

-    Rồi – tôi vẫn chăm chú thêu từng mũi kim – chị đã lấy chồng. Anh ta đã bán đi tiệm tranh mà chị yêu quý, rồi ly dị chị, và lấy số tiền đó chung sống cùng một người phụ nữ khác. Sau đó thì chị rời Tokyo và chuyển đến đây, chủ yếu là để khỏi phải nhìn thấy cái mặt anh ta...

-    Em xin lỗi... – Hanako thì thầm – thực ra, thực ra Gin tốt với em lắm, nhưng anh ấy luôn làm em cảm thấy mắc nợ. Giá anh ấy cứ than vãn với em, giá anh ấy cứ nổi nóng với em, có lẽ em sẽ đỡ áy náy hơn... Đằng này, anh ấy cứ tốt với em như vậy, cứ lẳng lặng chăm sóc em, cứ làm bất cứ điều gì em muốn... Chị à, nếu một ngày em chết, anh ấy sẽ cảm thấy ra sao?
Bàn tay tôi lỡ một nhịp. Một giọt máu trào ra, vương một chút lên cánh anh đào trắng.

-    Không sao đâu chị - Hanako rút urgo trong túi đưa cho tôi – nhìn đóa anh đào đó bây giờ có sức sống hơn nhiều rồi.

***
Những ngày cuối đông, trời ảm đạm, tuyết đã ngừng rơi, nhưng vẫn lạnh thấu xương. Gin một mình sang thăm tôi. Đáp lại ánh mắt ngạc nhiên của tôi, anh cười gượng gạo:

-    Cô ấy mệt. Bác sĩ nói không nên di chuyển nhiều.

Tôi lặng đi mất một giây. Cánh anh đào nhuốm máu hôm nào chìm vào đáy mắt.

-    Anh xem, tôi đã thêu tới con chim sẻ rồi, chỉ hai, ba hôm nữa là xong.

Gin tới ngồi gần tôi. Trong bức tranh, chú chim sẻ xám tro đứng chênh vênh trên nhành anh đào. Đôi chân nhỏ bé run rẩy, nỗ lực bám víu vào cành cây, đầu nghiêng nghiêng, chúc xuống dưới.

-    Anh có nghĩ là con chim đó sắp rơi khỏi cành cây không?

Gin im lặng suy nghĩ. Anh suy nghĩ thực sự nghiêm túc câu hỏi vu vơ của tôi, rồi chợt quay nhanh mặt đi. Nhưng tôi vẫn kịp thấy một giọt nước mắt rơi nhanh xuống.

***
Mùa đông cuối cùng cũng qua. Tuy vẫn còn lạnh và ẩm ướt, nhưng sau khi tuyết tan hết, những con đường trở nên sạch bong và dường như rộng ra. Tàn anh đào già cỗi góc sân nhà tôi cũng như bắt đầu hồi sinh.

Chẳng mấy chốc, sẽ đến mùa anh đào nở.

Tôi sang thăm Hanako và Gin trong căn hộ đối diện. Cô bé nằm bất động trên giường, giữa chăn và gối, hơi thở khó nhọc. Gin nói xưởng may đang gấp rút hoàn thành bộ kimono.

-    Tôi muốn nhìn thấy cô ấy mặc nó trong lễ trưởng thành vào tháng một tới.

Tôi giật mình:

-    Hanako năm nay mới hai mươi tuổi?

Gin cười buồn:

-    Có lẽ, năm nay sẽ là mùa hoa anh đào cuối cùng trong cuộc đời cô ấy.

Nhưng Hanako bé nhỏ, đáng thương của chúng tôi đã không kịp đợi cho đến khi anh đào nở, cũng không kịp mặc bộ kimono ấy để tham dự lễ trưởng thành. Cô bé ra đi trong giấc ngủ, lặng lẽ, và đột ngột.

hoa anh đào


Một tuần sau tang lễ, hoa anh đào nở.

Bộ kimono được giao tới nhà Gin trước ngày lễ trưởng thành bốn ngày. Anh vuốt nhẹ vạt áo lụa mềm mại, vuốt nhẹ những cánh anh đào trắng, vuốt nhẹ chú chim sẻ bé nhỏ, chênh vênh trên cành hoa:

-    Cô có nghĩ, nó đang khóc không?

Từng giọt nước mắt nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đáp xuống lớp vải lụa mềm mại. Tôi khóc. Gin khóc. Chú chim sẻ trên vạt áo kia dường như cũng đang khóc...

-    Cô ấy sẽ rất đẹp trong bộ kinomo này, cô có nghĩ thế không?

-    Chắc chắn rồi, Hanako vốn đã rất đẹp.

Tôi đứng im, nhìn ngọn lửa xanh lam liếm dần lên vạt lụa xanh màu nước mắt. Những cánh hoa anh đào trắng, chú chim xám tro bé nhỏ,... Tất cả, tất cả sẽ tới bên Hanako.

-    Nếu cho tôi làm lại từ đầu, tôi vẫn chọn được quen cô ấy, được ở bên cô ấy. Chúng tôi đã rất hạnh phúc. Cảm giác này, ngoài Hanako, sẽ không còn ai có thể mang đến. Chỉ cần khi cô ấy còn sống, tôi đã biết trân trọng cô ấy, vậy là tốt rồi, đúng không?

Nhưng mà... Nhưng mà... tại sao tôi vẫn thấy ngực mình đau nhói?

Tôi chạy về nhà, tựa lưng vào gốc anh đào trước sân, tôi hít một hơi thật sâu, bấm dãy số quen thuộc. Ngón tay cái ấn phím gọi trước cả khi tôi kịp do dự. Những tiếng tút dài vang lên.

Chỉ một cuộc gọi, vậy mà phải mất tới năm năm, tôi mới đủ can đảm.

-    Alo.

Tôi đã định nói nhiều, nhiều lắm, nhưng khi giọng nói ấy vang lên, đầu óc tôi lập tức hoàn toàn trống rỗng. Tôi trượt dần xuống đất trên đôi chân không còn chút sức lực, và òa lên nức nở. Những tiếng nghẹn ngào thoát ra khỏi lồng ngực, vỡ tung, vang vọng khắp không gian. Hoa anh đào lả tả rơi xung quanh...

-    Mai? Là Mai phải không?

-    Mẹ... – tôi thốt lên giữa những tiếng nức nở - Con.... xin lỗi...

Tôi muốn nói với mẹ rằng mẹ đã đúng khi từ mặt đứa con ngu ngốc như tôi, rằng tôi đã sai khi bỏ học theo người đàn ông tệ hại ấy, rằng suốt năm năm qua, tôi nhớ mẹ đến phát điên, muốn gọi cho mẹ lắm nhưng lại bị niềm kiêu hãnh trẻ con níu lại, rằng nếu không phải sự ra đi của Hanako đã dạy cho tôi biết tôi có thể mất đi người tôi yêu thương nhất bất cứ lúc nào, thì tôi vẫn ngoan cố một cách ngây ngô như thế...

Nhưng mẹ đã nói trước, giọng nói bao dung và bình thản:

-    Thôi ổn rồi, về nhà đi con...

Lòng tôi chợt nhẹ bẫng... Nhẹ như bấy lâu nay nó chưa từng trĩu nặng...

Hạnh phúc nhỏ nhoi, nhưng ấm áp, đó là được ở bên cạnh những người thân yêu nhất, dù có trải qua bao nhiêu gian khó, dù cuộc sống ngắn ngủi, dù đã có lúc sai lầm, cố chấp.

Hạnh phúc...Và bình yên...

Xung quanh tôi, những cánh anh đào vẫn rơi lả tả trong cơn gió mùa xuân...


nhacvietplus.vn

Friday, September 12, 2014

Bộ tranh phơi bày mặt trái của Facebook

Con người đang dần dần trở thành công cụ và bị Facebook điều khiển.
Những hình ảnh minh họa ấn tượng này của họa sĩ người Ba Lan Pawel Kuczynski. Bộ tranh khiến người xem phải giật mình bởi nó phản ánh rất đúng thực tại, khi con người ăn - ngủ - nghỉ trên Facebook và dần tách biệt với thế giới bên ngoài. Con người đang dần dần trở thành công cụ và bị Facebook điều khiển. Vị trí của người dùng và công nghệ đang bị hoán đổi và nếu không thức tỉnh ngay lập tức, các Facebooker sẽ trở thành những con rối của thời "hại điện".
Họa sĩ Kuczynski chia sẻ: “Người ta gọi những tác phẩm của tôi là thể loại tranh siêu thực, nhưng tôi nghĩ bản thân mình là một họa sĩ rất thực tế trong một thời đại siêu thực như thế này”.
Thông qua Facebook, bạn sẽ được biết tới những con người “toàn năng”, những con người “kỳ diệu”, họ dường như ưu tú, thành công hơn bạn đến cả tỉ lần. 
Người người, nhà nhà dùng Facebook, mọi lúc, mọi nơi… 
Facebook là vũ khí, công cụ vô hình có khả năng sát thương tâm lý cực cao. 
Mọi bí mật của bạn sẽ bị bật mí trên mạng xã hội. 
Bạn nhìn thế giới bên ngoài qua lăng kính Facebook. 
Người đời có câu "con gà tức nhau tiếng gáy". Thời đại của mạng xã hội thì "con cẩu tức nhau cái Facebook". 
Con người giải trí, du lịch bằng cách lướt Facebook, like, comment và share. 
Không ít người đang "thở" bằng Facebook. Nếu một ngày Facebook không còn tồn tại, con người sẽ cảm thấy bồn chồn và bứt rứt không yên. 
Cộng đồng Facebook luôn đáng sợ và nhiều Facebooker nổi tiếng phải trốn tránh sự soi mói đến từ Facebook.

Wednesday, September 10, 2014

Những nữ đại gia tài sắc vẹn toàn, sở hữu tài sản khủng ở VN

Bên cạnh những xa hoa giàu có với khối tài sản khổng lồ, những nữ đại gia này còn được biết đến nhờ tài năng và sắc đẹp trời phú.